Ở Việt Nam ta, không rõ vui Tết Trung thu có từ bao giờ, chỉ biết nó đã trở thành cái tết vui nhất, kỳ thù nhất của trẻ em, được mong chờ theo mỗi mùa trăng. Người Việt thường làm cỗ ban ngày cúng gia tiên, ban đêm bày mâm quả cho lũ trẻ trông trăng. Hàng năm cứ gần đến ngày 15/8 âm lịch là lại nghe rộn ràng các ca khúc về ngày trung thu:
Đèn ông sao với đèn cá chép
Đèn thiên nga với đèn bướm bướm
Em rước đèn này đến cung trăng
Đèn xanh lơ với đèn tím tím
Đèn xanh lam với đèn trắng trắng…
làm tôi nhớ những mùa trung thu đã xa. Và tôi luôn có một rung cảm mãnh liệt khi nhớ về những mùa trung thu khi thơ ấu, tôi lại thấy dường như trung thu thơ ấu là đẹp nhất, gợi thương gợi nhớ nhất.
Ngày ấy trung thu thật rộn ràng, là ngày hội của tất cả trẻ em khu phố. Sắp đến rằm trung thu, bọn tôi đi gom hạt bưởi lại, lột vỏ ngoài, phơi nắng cho khô rồi xâu vào dây lạt thành những sợi dài. Lũ con trai bắt đom đóm nhốt vào mấy cái lọ thủy tinh nhỏ. Chúng tôi còn tự làm đèn kéo quân từ mấy cái hộp nhựa, lọ đựng xà phòng cũ của mẹ.
Đêm rằm, mấy cái sợi dây hạt bưởi sẽ được đốt nổ lách tách rất vui tai. Hạt bưởi nhiều tinh dầu, khi cháy chúng phát ra những tia lửa li ti rất hấp dẫn lũ trẻ. Cả lũ nối đuôi nhau chạy vòng quanh xóm, khi đi vào bóng tối, những cái lọ đom đóm lập lòe như những ngôi sao. Trên cao, trăng vời vợi sáng. Tiếng cười chạy vòng quanh sân, ra ngõ, men dọc lối đi rồi cuối cùng tụ lại sân nhà. Tết trung thu của chúng tôi còn chơi đủ trò như chơi trốn tìm, chơi thả đỉa ba ba, trồng nụ trồng hoa….
Lại một trung thu đang về. Trung thu năm nay sẽ không có cảnh phá cỗ, múa sư tử, không có rộn ràng tiếng trống. Nhưng vầng trăng mãi mãi là sáng trong, là đẹp đẽ với tuổi thơ. Mong rằng các con sẽ sớm được đón 1 mùa trung thu với trọn vẹn những mong ước của tuổi thơ.
(Xin phép chị Tống Lam Hồng sử dụng 1 ảnh tư liệu của chị)
Ảnh: Trung thu xưa và nay