Thứ Ba, Tháng 6 17, 2025
HomeNam Định Đất và NgườiNgười Nam ĐịnhTrung phong Nguyễn Văn Dũng - những điều chưa biết

Trung phong Nguyễn Văn Dũng – những điều chưa biết

Tác giả: Thoa Lê

(Một bài viết đặc biệt – nhiều thông tin và cảm xúc của một người được coi là Tàng Kinh Các của bóng đá Thành Nam vì rất am tường bóng đá Nam Định, ông Vũ Quốc Bình)

Ngày xưa, chúng tôi yêu quý cầu thủ lắm, họ xuất thân từ cầu thủ đường phố không qua trường lớp nào, lớn lên trong nghèo đói. Họ chơi bóng vì đam mê chứ không hẳn là vì tiền, lương tháng được vài chục đồng, có tý đường sữa nào thì dành cho con, còn lại vợ nuôi.

Nhưng ngày ấy, lấy được một cầu thủ dù có xấu trai đến mấy, thì cũng là niềm mơ ước của những cô gái hồi bấy giờ rồi.

Vì được yêu quý nên các cầu thủ thường được gắn với cái tên dễ thương như: Túc gù (Cảng HP), Chính cối (TC Đường sắt), Cầu láo (Thể Công), Nhã đen (CAHN), Sự gỗ, Phúc kiềng (CAHP)…

**Còn Dũng thì có tên Dũng Toát, tôi gọi Dũng cái tên này vì nó từng là niềm tự hào của người Thành Nam chúng tôi.**

Dũng lớn lên trong nghèo khó, nhà cạnh sân Chùa Cuối nên tuổi thơ của Dũng đã gắn bó với nó từ nhỏ. Có thể nói, nếu không có ông Toát yêu và đam mê bóng đá, thì anh em Dũng không có sự nghiệp như ngày hôm nay.

Cùng với cả nước thời bao cấp, cuộc sống của gia đình Dũng khổ cực lắm, đã mấy chục năm rồi mà tôi vẫn nhớ đến ông, một người đàn ông nhỏ bé hiền lành, lam lũ và vất vả, ông làm đủ nghề từ đạp xích lô đến bốc vác ở Nhà máy xay, cái khăn mặt vắt trên vai, lưng áo đẫm mồ hôi, lúc nào cũng tất bật vội vàng, cốt chỉ để cho anh em Dũng được theo đuổi đam mê trái bóng.

Sỹ rất giống ông, từ vóc dáng đến con người và khuôn mặt.

Những năm 1980, vì cuộc sống quá khó khăn, gia đình Dũng đã đã phải khăn gói vào tận Minh Hải (Cà Mau bây giờ), để đi xây dựng kinh tế mới). Vào được một thời gian lại phải quay trở lại Nam Định vì không trụ lại được.

Nếu ở lại Minh Hải thì bây giờ, có lẽ Dũng là người đàn ông miệt vườn và bóng đá Việt Nam đâu có được **một tài năng với 4 lần đoạt Vua phá lưới (các năm 84, 85, 86 và 98 khi đã 35 tuổi).**

Nếu nói Dũng là một người đàn ông may mắn và thành đạt thì không phải, **cả một thế hệ tài năng như Dũng đã không gặp thời**, như các tiền đạo nổi tiếng Việt Nam suốt nhiều thập kỷ: Thế Anh, Cao Cường (Thể Công), Trần Vũ, Phan Thanh Hùng (Đà nẵng), Huỳnh Hồng Sơn, Hồ Văn Lợi (Cảng SG), Hồ Thành Cang (Hải quan).

Đến như chức vô địch Quốc gia lần đầu tiên vào năm 1985, Dũng và đội bóng Công nghiệp Hà Nam Ninh cũng chỉ được thưởng mỗi người một cái xe đạp Thống Nhất và 5m vải dệt Nam Định.

Những năm 80 của thế kỷ trước, là những năm tháng đẹp nhất đời cầu thủ của Dũng, đi đến đâu từ Bắc vào Nam Dũng đều được mọi người yêu quý.

Hồi ấy các đội bóng khi đi thi đấu đều phải di chuyển bằng ôtô từ Bắc vào Nam, trên mỗi xe đều có một phuy xăng trên nóc, trong xe chất đầy gạo hay cafe mỗi khi vào Nam hay lên Lâm Đồng thi đấu để các cầu thủ kiếm thêm chút tiền cho vợ nuôi con, nhưng không bao giờ bị thuế vụ hay công an bắt vì, đã có Dũng trên xe.

Hồi ấy còn có cả một giai thoại về Dũng, một bác đạp xích lô đến tận khách sạn nơi đội bóng ở để trả lại cái túi xách có tiền mà Dũng để quên trên xe, buổi trưa hàng chục các bác là người lao động mang theo nải chuối quả cam đến nơi Dũng và cả đội đang nghỉ khi vào Sài Gòn thi đấu, các bác ấy đã đợi cả buổi trưa chỉ để gặp được Dũng để trao chút quà nhỏ cho Dũng và cả đội bóng bồi dưỡng.

Người Sài Gòn hồi ấy rất yêu Dũng và đội bóng Nam Định vì lối đá đẹp giống Cảng SG, đội bóng con cưng của họ.

**So với người em Văn Sỹ thì sự nghiệp của Dũng lận đận và vất vả hơn nhiều**

Năm 1988, đội bóng đá CN HNN bị giải tán, cái người đã ký quyết định sai lầm này đã phải ân hận đến cuối đời và ông ấy đã không bao giờ còn dám đến sân Chùa Cuối để xem bóng đá, khi Nam Định quay trở lại vào năm 1997.

Năm 1990, Dũng phiêu bạt vào CA Thanh Hóa 4 mùa rồi vào Nghệ An một năm và quay trở lại quê hương khi bóng đá Nam Định trở lại.

**Giã từ sự nghiệp cầu thủ, chuyển sang nghề HLV, nhưng số phận cũng không mỉm cười với Dũng**

Năm 2004 làm đội trẻ Nam Định và để lại dấu ấn với chức vô địch giải U21 báo Thanh niên ở Gia Lai, sau đấy về Hải Phòng làm đội một, năm 2006 vào Ninh Bình làm đội trẻ Visai.

Năm 2010 vào Đồng Nai một năm, sau đấy về với bầu Kiên làm đội trẻ thì đứt gánh, vì bầu Kiên dính vào vòng lao lý.

Thế đấy, mỗi con người một số phận, tuy cuộc đời và số phận của Dũng Toát có long đong lận đận, nhưng trong ký ức của chúng tôi, anh xứng đáng được mọi người tôn trọng và yêu quý.

Và, bóng đá Nam Định phải rất lâu nữa mới có được một trung phong đúng nghĩa như Nguyễn Văn Dũng.

THÊM THÔNG TIN TỪ Wikipedia:

* Nguyễn Văn Dũng (sinh năm 1963) là cựu cầu thủ bóng đá của đội Nam Định và đội tuyển Việt Nam, ông cũng từng là huấn luyện viên trưởng của câu lạc bộ bóng đá Nam Định vào năm 2019. Khi còn thi đấu, ông thường chơi ở vị trí tiền đạo. Ông là thành viên của đội tuyển Việt Nam tại một số các giải đấu như SEA Games 16 (1991) và Tiger Cup 1998.

* Nguyễn Văn Dũng khoác áo đội Công nghiệp Hà Nam Ninh (Dệt Nam Định) từ đầu sự nghiệp bóng đá của mình. Thành công đến, nhưng chất ngang tàng bên ngoài cuộc đời theo anh vào đến trong sân cỏ. Việc phản ứng với trọng tài vào năm 1990 khiến cả anh (đội trưởng) và Dệt Nam Định bị cấm thi đấu 1 năm. Khi đó các cầu thủ Dệt Nam Định đuổi đánh trọng tài Nguyễn Thu ở trận lượt về với Sông Lam Nghệ Tĩnh (28-3) và toàn đội bị kỷ luật cấm thi đấu 1 năm. Năm 1991, Nguyễn Văn Dũng bất ngờ đầu quân Sông Lam Nghệ Tĩnh của huấn luyện viên Nguyễn Thành Vinh và đeo băng đội trưởng, làm “đàn anh” nhóm Nguyễn Hữu Thắng, Văn Sỹ Hùng. Nhưng cũng trụ lại có 1 mùa, Nguyễn Văn Dũng tiếp tục đầu quân cho Công an Thanh Hóa chơi 4 mùa, trước khi chính thức trở lại Nam Định. Ông là cầu thủ nội dành được danh hiệu vua phá lưới V-League nhiều nhất (4 lần).

* Nguyễn Văn Dũng lần đầu tiên được gọi tập trung đội tuyển vào năm 1991 để tham gia SEA Games 16 (1991) ông đã ghi cả ba ban thắng cho đội tuyển (2 bàn vào lưới của Philippines và 1 bàn vào lưới Malaysia). Tuy nhiên, tại các giải đấu quốc tế sau đó, ông không được gọi vào đội tuyển nữa.

TRUNG PHONG NGUYỄN VĂN DŨNG – NHỮNG ĐIỀU CHƯA BIẾT

(Một bài viết đặc biệt – nhiều thông tin và cảm xúc của một người được coi là Tàng Kinh Các của bóng đá Thành Nam vì rất am tường bóng đá Nam Định, ông Vũ Quốc Bình)

Ngày xưa, chúng tôi yêu quý cầu thủ lắm, họ xuất thân từ cầu thủ đường phố không qua trường lớp nào, lớn lên trong nghèo đói. Họ chơi bóng vì đam mê chứ không hẳn là vì tiền, lương tháng được vài chục đồng, có tý đường sữa nào thì dành cho con, còn lại vợ nuôi.

Nhưng ngày ấy, lấy được một cầu thủ dù có xấu trai đến mấy, thì cũng là niềm mơ ước của những cô gái hồi bấy giờ rồi.

Vì được yêu quý nên các cầu thủ thường được gắn với cái tên dễ thương như: Túc gù (Cảng HP), Chính cối (TC Đường sắt), Cầu láo (Thể Công), Nhã đen (CAHN), Sự gỗ, Phúc kiềng (CAHP)…

**Còn Dũng thì có tên Dũng Toát, tôi gọi Dũng cái tên này vì nó từng là niềm tự hào của người Thành Nam chúng tôi.**

Dũng lớn lên trong nghèo khó, nhà cạnh sân Chùa Cuối nên tuổi thơ của Dũng đã gắn bó với nó từ nhỏ. Có thể nói, nếu không có ông Toát yêu và đam mê bóng đá, thì anh em Dũng không có sự nghiệp như ngày hôm nay.

Cùng với cả nước thời bao cấp, cuộc sống của gia đình Dũng khổ cực lắm, đã mấy chục năm rồi mà tôi vẫn nhớ đến ông, một người đàn ông nhỏ bé hiền lành, lam lũ và vất vả, ông làm đủ nghề từ đạp xích lô đến bốc vác ở Nhà máy xay, cái khăn mặt vắt trên vai, lưng áo đẫm mồ hôi, lúc nào cũng tất bật vội vàng, cốt chỉ để cho anh em Dũng được theo đuổi đam mê trái bóng.

Sỹ rất giống ông, từ vóc dáng đến con người và khuôn mặt.

Những năm 1980, vì cuộc sống quá khó khăn, gia đình Dũng đã đã phải khăn gói vào tận Minh Hải (Cà Mau bây giờ), để đi xây dựng kinh tế mới). Vào được một thời gian lại phải quay trở lại Nam Định vì không trụ lại được.

Nếu ở lại Minh Hải thì bây giờ, có lẽ Dũng là người đàn ông miệt vườn và bóng đá Việt Nam đâu có được **một tài năng với 4 lần đoạt Vua phá lưới (các năm 84, 85, 86 và 98 khi đã 35 tuổi).**

Nếu nói Dũng là một người đàn ông may mắn và thành đạt thì không phải, **cả một thế hệ tài năng như Dũng đã không gặp thời**, như các tiền đạo nổi tiếng Việt Nam suốt nhiều thập kỷ: Thế Anh, Cao Cường (Thể Công), Trần Vũ, Phan Thanh Hùng (Đà nẵng), Huỳnh Hồng Sơn, Hồ Văn Lợi (Cảng SG), Hồ Thành Cang (Hải quan).

Đến như chức vô địch Quốc gia lần đầu tiên vào năm 1985, Dũng và đội bóng Công nghiệp Hà Nam Ninh cũng chỉ được thưởng mỗi người một cái xe đạp Thống Nhất và 5m vải dệt Nam Định.

Những năm 80 của thế kỷ trước, là những năm tháng đẹp nhất đời cầu thủ của Dũng, đi đến đâu từ Bắc vào Nam Dũng đều được mọi người yêu quý.

Hồi ấy các đội bóng khi đi thi đấu đều phải di chuyển bằng ôtô từ Bắc vào Nam, trên mỗi xe đều có một phuy xăng trên nóc, trong xe chất đầy gạo hay cafe mỗi khi vào Nam hay lên Lâm Đồng thi đấu để các cầu thủ kiếm thêm chút tiền cho vợ nuôi con, nhưng không bao giờ bị thuế vụ hay công an bắt vì, đã có Dũng trên xe.

Hồi ấy còn có cả một giai thoại về Dũng, một bác đạp xích lô đến tận khách sạn nơi đội bóng ở để trả lại cái túi xách có tiền mà Dũng để quên trên xe, buổi trưa hàng chục các bác là người lao động mang theo nải chuối quả cam đến nơi Dũng và cả đội đang nghỉ khi vào Sài Gòn thi đấu, các bác ấy đã đợi cả buổi trưa chỉ để gặp được Dũng để trao chút quà nhỏ cho Dũng và cả đội bóng bồi dưỡng.

Người Sài Gòn hồi ấy rất yêu Dũng và đội bóng Nam Định vì lối đá đẹp giống Cảng SG, đội bóng con cưng của họ.

**So với người em Văn Sỹ thì sự nghiệp của Dũng lận đận và vất vả hơn nhiều**

Năm 1988, đội bóng đá CN HNN bị giải tán, cái người đã ký quyết định sai lầm này đã phải ân hận đến cuối đời và ông ấy đã không bao giờ còn dám đến sân Chùa Cuối để xem bóng đá, khi Nam Định quay trở lại vào năm 1997.

Năm 1990, Dũng phiêu bạt vào CA Thanh Hóa 4 mùa rồi vào Nghệ An một năm và quay trở lại quê hương khi bóng đá Nam Định trở lại.

**Giã từ sự nghiệp cầu thủ, chuyển sang nghề HLV, nhưng số phận cũng không mỉm cười với Dũng**

Năm 2004 làm đội trẻ Nam Định và để lại dấu ấn với chức vô địch giải U21 báo Thanh niên ở Gia Lai, sau đấy về Hải Phòng làm đội một, năm 2006 vào Ninh Bình làm đội trẻ Visai.

Năm 2010 vào Đồng Nai một năm, sau đấy về với bầu Kiên làm đội trẻ thì đứt gánh, vì bầu Kiên dính vào vòng lao lý.

Thế đấy, mỗi con người một số phận, tuy cuộc đời và số phận của Dũng Toát có long đong lận đận, nhưng trong ký ức của chúng tôi, anh xứng đáng được mọi người tôn trọng và yêu quý.

Và, bóng đá Nam Định phải rất lâu nữa mới có được một trung phong đúng nghĩa như Nguyễn Văn Dũng.

THÊM THÔNG TIN TỪ Wikipedia:

* Nguyễn Văn Dũng (sinh năm 1963) là cựu cầu thủ bóng đá của đội Nam Định và đội tuyển Việt Nam, ông cũng từng là huấn luyện viên trưởng của câu lạc bộ bóng đá Nam Định vào năm 2019. Khi còn thi đấu, ông thường chơi ở vị trí tiền đạo. Ông là thành viên của đội tuyển Việt Nam tại một số các giải đấu như SEA Games 16 (1991) và Tiger Cup 1998.

* Nguyễn Văn Dũng khoác áo đội Công nghiệp Hà Nam Ninh (Dệt Nam Định) từ đầu sự nghiệp bóng đá của mình. Thành công đến, nhưng chất ngang tàng bên ngoài cuộc đời theo anh vào đến trong sân cỏ. Việc phản ứng với trọng tài vào năm 1990 khiến cả anh (đội trưởng) và Dệt Nam Định bị cấm thi đấu 1 năm. Khi đó các cầu thủ Dệt Nam Định đuổi đánh trọng tài Nguyễn Thu ở trận lượt về với Sông Lam Nghệ Tĩnh (28-3) và toàn đội bị kỷ luật cấm thi đấu 1 năm. Năm 1991, Nguyễn Văn Dũng bất ngờ đầu quân Sông Lam Nghệ Tĩnh của huấn luyện viên Nguyễn Thành Vinh và đeo băng đội trưởng, làm “đàn anh” nhóm Nguyễn Hữu Thắng, Văn Sỹ Hùng. Nhưng cũng trụ lại có 1 mùa, Nguyễn Văn Dũng tiếp tục đầu quân cho Công an Thanh Hóa chơi 4 mùa, trước khi chính thức trở lại Nam Định. Ông là cầu thủ nội dành được danh hiệu vua phá lưới V-League nhiều nhất (4 lần).

* Nguyễn Văn Dũng lần đầu tiên được gọi tập trung đội tuyển vào năm 1991 để tham gia SEA Games 16 (1991) ông đã ghi cả ba ban thắng cho đội tuyển (2 bàn vào lưới của Philippines và 1 bàn vào lưới Malaysia). Tuy nhiên, tại các giải đấu quốc tế sau đó, ông không được gọi vào đội tuyển nữa.

* Sau này, nhờ phong độ xuất sắc tại giải bóng đá vô địch quốc gia năm 1998 và giành danh hiệu Vua phá lưới ở tuổi 35, Nguyễn Văn Dũng bất ngờ được ông Riedl gọi trở lại đội tuyển tham dự Tiger Cup 1998 và giành huy chương bạc. Ông là tuyển thủ quốc gia Việt Nam lớn tuổi nhất tại giải đấu này. Tuy nhiên, đây là giải đấu không thành công với cá nhân ông. Nguyễn Văn Dũng phải ngồi ghế dự bị trong hầu hết các trận đấu nhưng được ra quân trong đội hình xuất phát của đội tuyển Việt Nam trong trận chung kết gặp Singapore do tiền đạo Văn Sỹ Hùng bị thẻ đỏ trong trận bán kết trước đó. Nhưng Nguyễn Văn Dũng đã không thể hiện được nhiều tại trận đấu mà Việt Nam đã thúc thủ 0-1.

RELATED ARTICLES
- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments