QUÊ TÔI !
(Thơ &Ảnh: Vũ Kết Đoàn)
Xa quê hai mấy năm rồi !
Mẹ quê giờ đã da mồi, tóc sương
Cha già năm tháng vấn vương
Ngóng con mong cháu, quê hương sum vầy !
Mẹ ơi ngọn gió heo may !
Thu về lá úa, đêm ngày rụng rơi
Mỗi khi tắt lửa tối trời
Bao cơn ấm lạnh, rã rời cậy ai ?
Gánh gồng bạc phếch đôi vai !
Lưng còng vụ gặt, miệt mài đồng chiêm
Sần chai tay cuốc tay liềm
Gót chân nứt nẻ, qua miền bão giông !
Sắn khoai giáp hạt, đói lòng
Cửa phên, vách liếp phập phồng tái tê
Áo khăn chẳng đủ, đông về
Ổ rơm thao thức, mọi bề gió khơi !
Nắng hè xào xạc bãi bồi
Cáy còng bòn nhặt, mẹ tôi dãi dầu
Mưa phùn cho tới mưa ngâu
Cha tôi rong ruổi, Hải Châu, Hải Hoà !
Hoàng hôn lờ đó sau nhà
Bờ mương xiêu vẹo, tiếng gà chở canh
Cá tôm, lươn chạch để dành
Chợ phiên mẹ bán, chòng chành đò ngang !
Ngóng trông vụ lúa chín vàng
Lạc vừng, ốc ếch rộn ràng mâm cơm
Mẹ ơi con vẫn sớm hôm
Mong về bên mẹ, được ôm vào lòng !
Được nghe mẹ kể đêm đông
Được hờn, được khóc cho lòng nhẹ vơi…
Trăng gầy tuổi hạc về trời
Trong cơn ấm lạnh, “Quê tôi” có ngày…!
(Hà Nội, 17/8/2020)