NHÀ THƠ QUÊ NAM ĐỊNH
VŨ HOÀNG CHƯƠNG
Vũ Hoàng Chương sinh ngày 5/05/1916 tại Nam Định. Năm 1930 ông lên Hà Nội học. Năm 1937 ông đỗ tú tài (Tây học) và theo học Khoa Luật Đại học Hà Nội.
Năm 1940 tập thơ “Say” được ấn hành.
Sau Cách mạng tháng Tám 1945 ông về Nam Định. Kháng chiến toàn quốc nổ ra, Vũ Hoàng Chương tản cư về Thái Bình, làm nghề dạy học. Đến 1950 ông hồi cư về Hà Nội. Năm 1954, Vũ Hoàng Chương di cư vào Nam, dạy học và sáng tác ở Sài Gòn.
Hoài Thanh – Hoài Chân trong “Thi nhân Việt Nam” viết: “Vũ Hoàng Chương định nối cái nghiệp những thi hào xưa của Đông Á: cái nghiệp say. Người say đủ thứ: say rượu, say đàn, say ca, say tình đong đưa. Người lại còn “hơn” cổ nhân những thứ say mới nhập cảng: say thuốc phiện, say nhảy đầm. Bấy nhiêu say sưa đều nuôi bằng một say sưa to hơn mọi say sưa khác: say thơ…. cái say sưa của Vũ Hoàng Chương là một thứ say sưa có chừng mực, say sưa mà không hẳn là trụy lạc, mặc dầu từ say sưa đến trụy lạc đường chẳng dài chi. Nhưng trụy lạc hay say sưa đều mang theo một niềm ngao ngán. Niềm ngao ngán ấy ta vốn đã gặp trong thơ xưa. Duy ở đây có cái vị chua chát, hằn học, và bi đát riêng”…
Có lẽ ông “say” để quên đi cái thực trạng xã hội bấy giờ như rất nhiều nhà thơ thời đó.
Đọc thơ Vũ Hoàng Chương, chúng ta dễ bị cuốn theo những đam mê đến muôn trùng biển lạ của nhà thơ bởi thi giới nghệ thuật của ông không xây trên mảnh đất thực tại mà đi sâu vào thế giới ngoại vật, nội tâm, phiêu diêu tới Thiên Đường, Địa Ngục. Nhà thơ đã “sống hết cả những hình thức dương trần, đã đau khổ hết cả mối sầu vui nhân loại”, rồi “thả lỏng thiên năng những đam mê khoái lạc”.
Giá trị đích thực thơ Vũ Hoàng Chương nằm ở góc khuất tâm hồn đầy lên châu ngọc với bao rạo rực, khát khao về cái đẹp, về thế giới huyền nhiệm, tự do, thế giới tinh thần lý tưởng. Đồng thời, là sợi dây giao cảm giữa con người và vũ trụ, thực tại và mộng ảo, hữu hạn và vô cùng, hiện tại và quá khứ…
Chợ Chiều
Nắng phai để mộng tàn lây
Tình đi cho gió sương dầy quán không
Chợ tan ngàn nẻo cô phòng
Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu
Hồn đương lắng bước chân chiều
Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời
Mong manh tình đã rụng rồi
Tơ vương còn thắt tim người chia ly
Áo thêu chăn gấm ngày đi
Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn
Chiều lên từ thuở lìa tan
Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa
Hôm hôm cánh rụng lầu ngà
Một mùa ly biệt đã già nhớ thương
Xiết bao tươi thắm ven đường
Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều
Ái ân sắc lợt bình xiêu
Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi
Hoàng hôn là xứ chia phôi
Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.
Nguồn: Thơ Say (1940)
Vũ Xuân Thu
Cảm ơn Đinh Hải Đăng rất nhiều. Qua những chùm bài sưu tầm của Đinh Hải Đăng về các thi nhân miền quê Nam Định đăng đều trên Group Nam Định Đất và Người thời gian qua nói lên tấm lòng, tình yêu của Đinh Hải Đăng với quê hương Nam Định là nhiều lắm. Cũng như những chia sẻ của Đỗ Chung. Mong Đinh Hải Đăng tiếp tục sưu tầm để cho các thành viên của trang luôn có được đọc lại những bài thơ hay cùng những tự hào về quê hương Nam Định.
Kiều Dư
Già ba mươi tuổi, duyên còn hết
Một ván cờ thua ngả bóng chiều
VHC