CHUYỆN KHÔNG MUỐN KỂ!
Tôi sinh ra và lớn lên ở gác 2 một căn nhà cũ ở phố Khách dưới. Ngôi nhà này vốn là của 1 người Hoa được Nhà nước thu (?) lại và làm cơ sở của Công đoàn, rồi HTX làm thảm cỏ, HTX thêu và phân cho một số người ở…
Vốn là nhà của 1 gia đình bây giờ cả chục hộ cùng sinh hoạt nên cùng phải chung 1 hố xí thùng… mà cảnh này hình như là tình trạng chung của thành phố NĐ bấy giờ. Khu nhà ngày một đông, mà nhu cầu đầu ra có hôm lại giống nhau, bà con trong xóm có dịp ngồi buôn đủ thứ chuyện, tay vo tròn tờ giấy chờ đến lượt… Đêm về có những xe thay thùng mang mùi đặc trưng đỗ xịch gần căn nhà mình, tiếng gõ cửa, tiếng nói nghèn nghẹt qua khẩu trang của công nhân vệ sinh: Gia đình mở cửa cho chúng tôi thay thùng…
Công nhân vệ sinh vốn vất vả như vậy nhưng lại không nhận được sự tôn trọng của người dân, lũ trẻ con túm năm, tụm ba đồng thanh: Làm nghề nào ăn nghề đó… rồi ré lên cười và vắt chân lên cổ chạy trối chết. Nghe kể, có một anh chàng bị người yêu phát hiện làm nghề này nên từ hôn, bực mình anh ta xin đổi đến khu vực nhà cô gái ở. Đêm hôm đó, anh trả vờ trượt chân làm thùng phân văng khắp nhà người yêu cũ để trả thù…
Ngày nay NĐ không còn hố xí thùng, không còn cảnh thay thùng hàng đêm nhưng chuyện không muốn kể này cũng nên ôn lại 1 chút cho đủ “mùi vị” Thành Nam.
Trần Minh: Kể nốt chuyện từng tốp xe thồ tay, hai bên hai thùng to, giữa kẹp chiếc muôi hình phễu, chuyện như pháo rang, đêm xuôi ngược thành phố để sáng ra qua cầu Đò quan về quê với ánh mắt rạng ngời về thành quả núng nính đầy thùng giành được trong đêm!
Nguyễn Quốc Hùng: Vậy Công ty vệ sinh nằm ở đường đi lên chợ Viềng, đi qua cầu Sắt khoảng 1km là tới, ngày xưa cứ tối đến trên các ngả đường trong phố từng tốp 2,3 người cầm đèn trai tỏa đi khắp nơi để làm việc, sau đó xe tải chở thùng đến phân chia cho các đầu phố. Vậy hồi đấy có mấy câu. Đèn trai trong tay xách ra 1 thùng vàng đầy, vàng đầy…
Bảo Vũ: Có lẽ công nghệ thay thùng phải kéo dài đến nửa đầu những năm 90 rồi mới dần dần chấm dứt sau đó đến thời kỳ quá độ là tương trực tiếp vào cống rồi mới tới giai đoạn làm nhà vệ sinh tự hoại . Còn chưa biết đến thời đại 5.0 sẽ xử lý đầu ra như thế nào ? Hãy chờ xem
Nguyễn Việt Dũng: Nhà tôi ở 2B hàng sắt dưới đối diện với đền Sừu châu, bên cạnh nhà có cái ngõ thay thùng cuối ngõ thông ra phố Bắc Ninh. Hàng ngày có một ông lão gánh hai cái bồ đi vào trong ngõ để lấy trộm c. Bọn trẻ con chúng tôi cứ thấy lão vào là đóng hai cánh cổng gỗ và chèn ko cho cửa mở ra. Sau đó chúng tôi lên tầng hai ném gạch đá nhỏ xuống người lão và hô to “ăn cắp cứt”. Vui lắm các bạn ạ
Phạm Thanh Tâm: Nguyễn Việt Dũng Vâng nhà tôi cũng ở HÀNG SẮT dưới. Ko bị họ đi qua nhà vì họ đi cái lối đầu phố có đường thông phía đằng sau ra phố BẮC NINH. Ôi sợ lắm mỗi lần đang đi. Họ ở phía dưới lấy muôi nạo quèn quẹt. Một mùi kinh khủng xông lên hãi lắm.
Trần Mai Phương: Trước nhà mình ở khu tập thể trên bến nổi, nhà ở t2 mà nvs ở tít cuối dãy tầng 1, con bé mới 3-4 tuổi mà buổi tối thà nhịn ko đi vs chứ đi hết cả dãy nhà tối um um mới tới nvs thì chắc tè giữa đường luôn .
Vũ Đình Thản: “Bên kia sông chỗ đối diện với chợ đò chè nơi bờ đê,sớm tinh mơ là khu chợ đặc biệt chuyên buôn bán những thứ mà các bạn vừa kể ,người ta còn làm giả chúng để bán ,người mua phải thử xen thật ,giả ,đồ giả là đất sét thụt qua ống nứa…chợ ì xèo đến sáng ; thời bấy giờ phân quý lắm ( làm gì có phân hoá học như bây giờ)nhất là những người trồng thuốc lào ; một thời gian khó nhưng hào hùng có những việc,những hoàn cảnh chẳng giống bất kỳ nước nào xong mọi người vẫn vượt qua ; tiếng ” đổi thùng đây” còn âm vang đến tận bây giờ, lớp trẻ hẳn chẳng hình dung ra được….!và có những người nên sự nghiệp về cái nghề này đấy ,,,
Trần Quốc Hạnh: Vũ Đình Thản thời đó “của đó” thuộc diện quản lý: khu vực nhà hát 3-2, sở VH hiện nay là vườn rau . Người trồng rau phải lấy phân ở hố xí công cộng vào buổi trưa để tránh người phòng VS bắt phạt, tịch thu quang sọt. Ở Hữu bị có nhà máy phân.