QUÊ HƯƠNG
Thơ: TNL
Con chập chững ê a biết nói
Đã được ba dạy hai tiếng “quê hương”
Chỉ mong con sớm được tỏ tường
Yêu quê hương qua những điều ba kể.
“Quê hương là gì, ba ơi, sao lạ thế?”
Bởi vì con chưa thuộc nghĩa yêu thương
Cũng như ba, rong ruổi dặm trường
Hai tiếng “quê hương”, mãi tìm lời giải nghĩa.
Nửa đời người, giờ đây ba thấm thía
Quê hương ư, chẳng ở đâu xa
Quê hương – đơn giản, những mái nhà
Với khói chiều quyện thơm mùi gạo mới.
Quê hương là cánh cò bay chấp chới
Là cánh đồng phơi phới xanh tươi
Là lũ trẻ chăn trâu môi nở nụ cười
Đôi trai gái hẹn hò đêm khuya vắng.
Quê hương là con đường làng ngập nắng
Ngọn gió đùa xào xạc những hàng tre
Tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè
Là mẹ già ngồi nhai trầu bỏm bẻm.
Quê hương là cảnh mất mùa, đói kém
Cuộc sống bần hàn, cây cối chẳng sinh sôi
Cho hôm nay, mầm sống lại đâm chồi
Từ mồ hôi của bao người tuôn đổ.
Quê hương là tiếng còi xe trên phố
Bước chân nặng nề của người bán hàng rong
Quê hương là những nỗi nhớ mong
Người đi xa gửi cho người ở lại.
Quê hương là cánh diều bay cao mãi
Chở bao nhiêu ước vọng tuổi thơ con
Cùng gắng sức xây đắp nước non
Làm giàu đẹp dải đất cong hình chữ S.
Quê hương ư, kể làm sao cho xiết
Một mình ba, sao nói hết con ơi
Ngày mai đây sống giữa cuộc đời
Con viết tiếp những điều ba chưa kể.
17/12/2013.