Tác giả: Phạm Thu Trang
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Mình vẫn luôn thích gọi Nam Định bằng hai tiếng Thành Nam. Chẳng thể lý giải tại sao nhưng có lẽ âm tiết đó neo đậu, níu giữ trong mình nhiều kỷ niệm…Bước vào độ “tuổi chín” của thế hệ 8X, có cơ hội được đi và trải nghiệm nhiều vùng, nhiều văn hóa khác nhau. Mỗi nơi, mỗi vẻ. Nơi mình đi qua cũng là quê hương của bao người nhưng có lẽ “quê hương là duy nhất” nên “không gì sánh được” vì thế mà khó tránh khỏi đôi lúc “thiên vị” quê mình hơn.
Mỗi lần trở về quê, cảm giác trong mình lúc nào cũng là sự bình yên đến lạ. Những con phố nhỏ yên bình, thân thuộc, hàng quán có xáo trộn theo thời gian cũng vẫn cứ thân quen, những món ăn đường phố mà nhắc đến cứ “thèm” đến cồn cào kiểu đang đói lắm…..Mỗi khi được ai hỏi về quê hương, mình thường bảo :”Về quê em thích lắm, cầm 500K lang thang đường phố ăn cả ngày không hết…”ngon, bổ, rẻ”…..”. Ai trong số các bạn đọc bài này đồng ý: “kiếm tiền bốn phương, về Nam Định tiêu là sung sướng nhất” thì đừng quên comment nhé.
Thành phố nhỏ có con sông Đào vắt qua, cây cầu Đò Quan (thay thế cây cầu Treo) bao năm ngày nào mình cũng “tập thể dục” ít nhất 04 lượt. Mùa mưa nước sông dâng cao, mùa khô nước sông không cao lắm nhưng cũng đủ trong mát cho thuyền bè chạy và đánh cá. Cây cầu đặc biệt gắn với thương hiệu “Bánh mỳ chân cầu” chắc bạn trẻ nào cũng biết. Thành phố phát triển dần về bên kia sông, cung đường mình từng đạp xe đi học hàng ngày sáng đèn & khang trang theo năm tháng…
Nhắc đến Nam Định không ai không nghĩ đến Hội đền Trần. Người đông như kiến, chen nhau để thắp một nén nhang hay xem một que bói để cầu thân, xin lộc. Những bài hát văn, những đêm rước thần, rước thánh huyền ảo mà mãi đến khi lớn mình mới được tham gia. Khói hương cay sè cả mắt nhưng cũng thèm lấy cho mình một nén nhang lộc để về nhà thắp cầu may. Hội vui quá, mình khoái nhất là xem các di vật từ thời xưa, lần nào đến cũng xăm xoi như thể chưa được xem bao giờ: cái khúc gỗ dài dài cỏ sắt bịt đầu kia nghe đâu là cái cọc trọng trận Bạch Đăng lịch sử, rồi cả những lưỡi giáo hoen rỉ, những cái sa bàn về những trận chiến, rồi những tượng vua Trần, các ông thần ông thánh,cả cái tháp Phổ Minh cao cao kia nữa chứ…. bao nhiêu là lịch sử trong đó.
Hội đền Trần, Hội chợ Viềng đầu năm, hay hội Phù Giày hàm chứa cả một giá trị lịch sử, văn hóa. Hội chợ Viềng đầu năm là hội chợ đặc biệt mà chỉ ở Nam Định mới có. Người đến chợ chẳng mua những gì cao quý, mà chỉ là những món đồ cũ, đồ cổ,những cái lưỡi cuốc lưỡi xẻng, hay đơn thuần là một giống cây nào đó để cầu may cho cả năm và câu thuận lợi cho công việc đồng áng. Đến hội chẳng ai không thể quên mặt hàng được bán nhiều nhất, đó là thịt bò. Ở đây chẳng đơn thuần là thịt, nó là truyền thống đấy. Nếu hỏi tại sao, mình trả lời: cũng là phong tục từ xa xưa, mua để cầu may.
Tháng 9, đất trời đã lập Thu được gần một tháng. Nhớ con đường Hàn Thuyên, cung đường Hồ Vị Xuyên nhiều hoa sữa mình rất thích lượn một vòng xe đạp để hít hà ngày còn đi học…..Nhớ Thành Nam quá đi thôi. Mong Cô Vy qua mau để chúng ta lại được trở về nhỉ! Cầu bình an, sức khỏe đến với tất cả mọi người!!!